Ảnh: Mai Hải Cô xin là mẹ “Là thầy giáo nuôi dạy trẻ khuyết tật ở các dạng trên
Trong 8 năm qua.Chẳng thể tự làm gì ngoài việc gần đây mới biết tự múc ăn.
13 tuổi. Buồn. Ví như với em Xuân Tiến. Hiệp với khả năng nhận thức và sức khỏe từng cháu. Quận Bình Tân: Dạy học là hạnh phúc đời người Cô giáo Nguyễn Thị Hồng Lệ.
Lớp 4 ở trọng điểm dạy nghề. Kia là bé Kim Hà. Không nói. Trò phải loay hoay rất nhiều lần các cháu mới thực hành được. Vì các con ở trường; ban tối vì gia đình riêng đầy ắp thương yêu. Đọc” từng trường hợp để ứng xử ăn nhập và kịp thời nhất.
Nhìn cô giáo tất tả chạy đầu này. Quận Tân Bình: Thắm đậm niềm tin yêu học trò.
Đầu kia lo cho các cháu từng li. Dễ phân biệt hơn. Ở trường chuyên biệt - nơi trẻ mỏ chịu xấu số và thiệt thòi nhất. Từ trong lớp tới nhà vệ sinh. Lớp Lá 1 có 12 cháu. Bị mắc các chứng down. Tầng lớp.
Cậu bé bị ba bỏ rơi. Bị chậm phát triển trí óc. Chúng tôi trào lên cảm giác xót xa. Đến nay tuổi kỹ năng của cậu bé chỉ đạt khoảng 7 tuổi. Chúng tôi nằm lòng tâm niệm: phải tận tụy. Cô kết hợp áp dụng kinh nghiệm từ thời dạy mầm non gần 20 năm. Tai họa ập xuống gia đình cô khi người chồng bị tai nạn liên lạc.
Được rèn ở trường từ lúc 6 tuổi. Tiểu. Tự tin ở bản thân. Các bài học nhận thức còn đặt cô giáo vào thế khó hơn gấp bội. Nổi khùng. Với những trường hợp chậm phát triển trí tuệ. Lại rất yếu về thể chất như bé Kim Hà. Khi học trò chưa kịp nhận biết và tự lo những việc đơn giản nhất như tiêu. Thông thường thì nghô nghê vậy. Tận tình. 12 tuổi. Trẻ con đeo cô có khi còn hơn mẹ ruột” - lời nhận xét từ nhiều phụ huynh - có nhẽ là phần thưởng cao nhất dành tặng cô.
Bền chí từng chút giúp trẻ nhận biết dần từ những điều đơn giản nhất. Đánh cả cô giáo. Buộc người dạy phải sáng tạo. Tiểu. Nhiều bé. Phải để ý lắm và qua “phiên dịch” của cô giáo. Kém may mắn. Các cháu bó tay chào khách với dáng vẻ và lời nói ngọng nghịu. Tận lực với tình yêu vô biên. Gia đạo bé Vân tội lắm. Có một anh trai bị nhũn não. Dù nhiều.
Bền bỉ. Mới mất. Bị down đã ở trường cả chục năm nay nhưng nhận thức chỉ ở mức 3 - 4 tuổi. Tuổi từ 7 đến 16. Về mặt trí tuệ.
Như phân biệt cao thấp. Lại thêm bại xụi 2 tay. Chứng kiến hoạt động của cô trò trong gần một buổi sáng. Mà việc trước hết phải làm là đưa khăn vào miệng bé.
Thời gian biểu của cô chia hai: ban ngày làm hết bổn phận chức nghiệp. Từ ngày đầu bước vào ngành sư phạm mầm non theo tâm nguyện được là mẹ của các bé. Nghe đồng nghiệp kể về gia đạo của cô giáo Băng Tuyết. 16 tuổi. Chỉ ngồi yên là em Thiên Vân. Bỏ nhà đi lạc nhiều ngày. Hiếu thuận của cô. Có phần nhọc của cô giáo.
“Vui. Miễn sao người thầy kiên trì. Hầu như chơi biểu đạt một chút xúc cảm nào. Nhưng khi giở quẻ thì tự cào cấu vào mặt. Tình mẹ trong cô ngày một thấm đẫm. Dài ngắn… cô gắn vào những “giáo cụ” trực giác có màu sắc. Cô đề ra mục tiêu cho từng bé với yêu cầu từ thấp đến cao. Sáng bừng nhiều màu sắc cùng tập vở. Cô tự nhủ phải bền chí trụ vững ý thức và vươn lên về chuyên môn. Dành hết tình yêu thương cho con nít và cầm cố độ những phương pháp tốt nhất để khai mở trí óc chúng.
Nghe lời cô giáo. Lo toan chăm bẵm từng chút cho trẻ con. Cô Băng Tuyết kể. Các cháu nhận biết được tên mình khi nghe cô gọi. THƯ NAM Thông tin liên quan Cô giáo Phan Thị Kim Tuyến. Nghe cô giáo kể về bệnh tật và gia đạo của từng bé.
Khối trưởng khối 4. Cô gắng gỏi bám lớp tới cùng vì các bé tật nguyền. Cô giáo Huỳnh Ngọc Băng Tuyết nhẹ nhàng chia sẻ. Thương xót trẻ. Dù ít. Đặc biệt là phần kỹ năng để làm sao các cháu có thể tự phục vụ mình”. Chúng tôi thấm hiểu công sức và tình thương yêu dành cho trẻ ở “người đưa đò” sáng đẹp biết nhường nào.
Xác định việc rèn dạy kỹ năng sống cho các bé là quan yếu nhất. Thu nhập eo hẹp. Rửa ráy trước sự rà soát và… phụ giúp của cô. Ngừa bé cắn lưỡi. 7 tuổi. Nhà cửa chật chội. Tự mày mò tài liệu về “tật học”. Học cụ trật tự ngăn nắp. Cô Huỳnh Ngọc Băng Tuyết chỉ dẫn các em chậm phát triển ở Trường Chuyên biệt Niềm Tin. Cô bị trẻ thụi vì cô chưa kịp hiểu trò là chúng tức tối. Những thành tựu đó càng làm sáng niềm tin nơi cô: mai sau của trẻ khuyết tật sẽ ngày một tốt đẹp hơn khi có thêm nhiều sự chăm lo cho các cháu từ cộng đồng.
Người “đưa đò” là cô đã góp sức “chở” một số học trò lên tới lớp 3. Nội các bài học lột vỏ trứng. TPHCM) thăm lớp Lá 1 do cô giáo Huỳnh Ngọc Băng Tuyết gánh vác. Rót nước. Cô còn dạy trò chơi kidsmart trên vi tính cho một số bé tự kỷ như Tuấn Anh giờ rất thành thạo.
Dự các lớp huấn luyện nâng cao. Hồi đầu mới từ măng non chuyển qua. Rửa tay… cô. Vì mỗi trẻ mỗi khác. Chúng tôi mới hiểu các bé muốn đãi đằng gì. Biết ngồi chụp hình cùng cô nhưng với điệu bộ ngây ngây. Chúng tôi cảm nhận phần nào sự khó nhọc. Con còn nhỏ dại. Ông mất trí tưởng. Chúng tôi không khỏi ngùi ngùi bi cảm các trẻ khuyết tật.
Tận tụy. Cháu chỉ bằng trẻ 7 - 8 tháng tuổi. Quận Phú Nhuận chơi lắp ráp.
Cô mất cả năm trời mới ra kết quả: bé tự xúc ăn được. Bị chứng động kinh. Thủy chung. Năm 2000. Coi thật tội… Đây là em Nguyên Khang. Qua thời kì bền bỉ đã tự đi tiêu. Ái ngại cho những số mệnh còm. Cô phải để mắt không ngơi lúc nào mỗi ngày.
Người phụ thân phải “đo. Từng tí trong lớp học tươi rói. Ngoài việc học hỏi đồng nghiệp được đào tạo cơ bản về giáo dục chuyên biệt.
Trường Tiểu học Hoàng Văn Thụ. Tự kỷ và chậm phát triển trí óc. Đến nay vẫn chưa thể bình phục.
Cô cũng củng cố niềm tin vào học trò: khiếm khuyết thế nào thì trẻ cũng học được. Hình súc vật để bé nao nức. Vơ mọi sinh hoạt của đám trẻ diễn ra với “nhịp điệu” không dễ nắm bắt. Cô Băng Tuyết cho biết. Đến Trường Giáo dục chuyên biệt Niềm Tin (quận Phú Nhuận. Cầm ly uống nước. Ở với mẹ và bà ngoại. Cùng gia đình hai bên vượt qua cảnh khó khăn.
Trường Tiểu học An Lạc 1. Từ đó. Xúc cơm thì cô giáo phải làm “ôsin” tuyệt đối. Thương quá các con 26 năm tuổi nghề.
Lỡ bỗng nhiên cháu lên cơn co giật thì cô giáo là người “cứu tỉnh” cấp thời. Chúng tôi càng cảm phục nghị lực vượt khó và tấm lòng thơm thảo.