“Mỗi chúng ta chẳng là gì hết
Sự chần chờ nơi chính những con người gánh trách niệm đào tạo đời trẻ khiến người ta thấy lo lắng số phận của cậu học trò dám đi trái lại ích lợi tập thể, và cho hồi kết của câu chuyện khủng hoảng niềm tin này.Một số diễn viên như Anh Tú, Đức Khuê, Hoàng Dương thường gánh vác vai hài, vai đểu giả và tục lệ bỗng… lột xác thành những nhà giáo trang nghiêm.
Và chẳng thể không nhắc tới những cố kỉnh nhằm mềm hóa kịch bản, vốn tải nặng triết lý. Hương Lan. Ngược lại, lối diễn công thức, biểu cảm thái quá và nhất là kiểu thoại ngân nga, tỉa tót từng từ của hồ hết diễn viên nữ trẻ trong vở kịch khiến khán giả hơi khó chịu. Một số trường đoạn được Chí Trung cài cắm màu sắc hài nhẹ nhàng, chẳng hạn cô phát thanh viên trở nên cô gái quá lứa nhỡ thì vui tính, hơi có chút đồng bóng, ông bác sĩ khoa tâm thần thì biến thành bà bác sĩ phúc hậu và từng trải với những điệu bộ, lối nói khôi hài.
Cần dành một lời khen cho Đức Khuê. Các diễn viên trẻ vẫn còn thời kì để “ngấm” thật kỹ nhân vật của mình. Vở kịch có cách mở màn “lạ” với một trailer cực kỳ ấn tượng và đậm đặc chất điện ảnh, được phát trên một màn chiếu phim đồ sộ tận dụng hết bề rộng phông sân khấu.
Cái thành phố ta ở chỉ là một chấm nhỏ xíu trên quả địa cầu, mà quả địa cầu này cũng chỉ là một chấm nhỏ trong vũ trụ vô tận”, lời bình cho đoạn trailer được rút tỉa từ một câu thoại của nhân vật, kèm theo những âm thanh gây chấn động, những hình ảnh được tua nhanh và giật mạnh, khiến khán giả có cảm giác chóng mặt, nôn nao và nghẹt thở trong những dự cảm hoang mang. Chí Trung cũng cầm cố đương đại hóa chuyện kịch ở nhiều chi tiết, như đưa vào những khẩu ngữ vui kiểu: “Hà Nội không vội được đâu”, “Một yêu anh có đôla/Hai yêu anh có cái nhà phố to”…, hay để cho một đôi cô cậu học sinh lớp 12 nhuộm tóc vàng, đỏ, thậm chí khoe hình xăm.
Chí Trung đã bỏ nhiều tâm lực để khán giả của phiên bản 2013 không ngồi xem và ra về trong thể hoài niệm. Ảnh: Thế Toàn Vấn đề đặt ra trong Mùa hạ rốt cuộc có sức nặng xuyên thời kì: lẽ phải, tư cách, lòng trung thực có nên là những giá trị tuyệt đối trong mọi cảnh huống? Đây là câu hỏi ám ảnh mỗi một nhân vật của vở kịch. Riêng Tùng Linh, vai cậu học trò dám cáo giác gian lậu trong đua rồi nản vì khủng hoảng niềm tin không phải vai khó, nếu nhìn lại những vai thuộc loại nặng anh đã diễn qua trong Mùa hạ đắng cay, Cầu vồng lục sắc….
Một thầy vốn đề cao giá trị tuyệt đối của lòng chân thực cũng có lúc khuyên học trò: “Đôi khi ta phải khoan nhượng cuộc sống”. Nhưng dù động chạm đến những vấn đề muôn thuở, thậm chí đang “nóng” của ngành giáo dục, Mùa hạ rốt cuộc vẫn là một “ca” khó nếu đạo diễn vừa muốn trọng kịch bản gốc, vừa muốn khoác cho nó một cái áo hợp thời.
Những chi tiết khôi hài được đưa vào hợp lý. Một vị hiệu phó loay hoay tìm lời giải cho bài toán khó: vừa tôn trọng sự thực, vừa bảo đảm thành tích. Linh diễn chân thực và có nét riêng. Đi từ những nhân vật lơ ngơ sang vai người thầy có diễn biến tâm lý phức tạp hơn nhiều, anh chọn lối diễn, lối thoại thiên nhiên và giản dị, nhưng khiến người xem dễ dàng cảm nhận được những khoảng vỡ, những cơn sóng ngầm trong nội tâm nhân vật.
Hiệu ứng điện ảnh còn được dùng nhiều lần thay cho bối cảnh sân khấu với những thước phim tươi mới về thì hiện tại: phường phố, trường, thiên nhiên, khuân mặt của thầy cô bạn bè… Và có những scence điện ảnh đích thực đắt giá. Gây bất thần còn là dàn diễn viên của đoàn kịch 1 – chuyên chính kịch và đoàn kịch 2 – chuyên hài kịch, lần đầu tiên tụ họp trong một tác phẩm, và tạo nên sự hoán đổi hích.
Một học trò lớp 12 gan góc tố cáo đề thi bị lộ, để rồi đứng trước nguy cơ chịu kỷ luật.