Truớc hết tôi ngàn lần xin lỗi đến báo Tintuconline.Vietnamnet.Vn, chị Thanh Huơng, chị Bùi Thị Huơng, chị Hồng, chị Kim Ngân cùng chuơng trình Người xây tổ ấm và bít tất độc giả trên khắp cả nước... Tôi là Trần Thị Thùy Duơng, người đã viết câu chuyện ngành ngọn xấu số của cô bé bụi đời . Tôi đã nghe Luợm kể về mình như thế khi tôi và Luợm gặp nhau tại bệnh viện. Sau khi biết đến cuộc thi này, tôi đã kể lại câu chuyện đó. Động cơ đầu tiên tôi viết câu chuyện đó cũng chỉ mong muốn một phép màu có thế tìm lại mẹ và cha của đứa trẻ dù lâu rồi tôi không giao thông với Luợm đuợc nữa. Lúc đầu tôi chỉ mơ hồ và nghĩ đơn giản biết đâu Luợm biết đến bài này và có thể rất vui về mặt tinh thần vì đang có nhiều người chia sẻ với Luợm chứ không hề có ý nghĩ lợi dụng câu chuyện này để làm mục đích riêng gì cho cá nhân chủ nghĩa tôi. Sau khi bài đuợc đăng tôi nhận đuợc rất nhiều sự sẽ chia về tinh thần của bạn đọc, kèm đó là nhưng lời muốn giúp đỡ tôi về mặt vật chất nhưng tôi đã từ chối tất thảy. Nếu trong số có những ai từng có ý giúp đỡ tôi và tôi đã từ chối hãy hiểu cho tôi. Sau khi tôi nhận lời mời tham gia chuơng trình Người xây tổ ấm, tôi đã không định tham dự. Nhưng do sự hiểu biết kém và không hiểu rõ vấn đề nghiêm trọng của giới truyền thông nên tôi nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, tôi đã nhận lời tham dự chuơng trình Người xây tổ ấm với suy nghĩ chỉ giao lưu với bạn đọc. Sau khi chuơng trình chấm dứt, mọi người đến xung quanh tôi và san sớt, tôi thật lòng không hề muốn nhận tiền của bất kỳ ai, dù rằng bản thân con trai tôi sau khi mổ tim vẫn còn mắc một số nợ rất lớn, tôi vẫn không sử dụng tiền đó vào việc riêng của mình mà vẫn giữ nguyên số tiền mười triệu, tôi sẽ trả lại bít tất số tiền đó và mong mọi người hãy thông cảm cho sự tạm thời hàm hồ và dại dột của mình. Tôi biết dù tôi có nói gì thì vẫn không lấp hết khuyết điểm mà tôi gây ra. Tôi rất hối hận và có nhẽ suốt cuộc đời còn lại tôi sống trong sự dằn vặt luơng tâm mình, nói lên những điều này tôi không có ý biện minh cho mình mà chỉ mong mọi ngưòi hãy thứ lỗi cho tôi. Để tôi có đủ dũng khí sống tiếp nuôi con trai đang bị bệnh tim, bởi vì giờ đây tôi chỉ sống trong sự cha nội của luơng tâm, dằn vặt về tinh thần. Một lần nữa, tôi ngàn lần, vạn lần xin lỗi sờ soạng mọi người! Trần Thị Thùy Dương |