Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2013

"Thâm cung bí sử" (50-6): Sức lay động của trái tim

> Phần trước: Sự thức tỉnh chưa muộn

Những đau khổ của em so với anh không bõ bèn gì, không bằng cái móng tay. Vậy mà em đã định tự tận. Em hèn quá phải không anh?”. “Người tự tận là kẻ hèn. Chúa không bao giờ tha tội cho người trầm mình. Có một câu nói mà tôi nhớ mãi – Sống không có gì mới. Chết cũng chẳng có gì mới hơn. Cái mới là chúng ta phải sống như thế nào cho khỏi phí ơn sinh thành của cha mẹ”. “Gần anh, được ăn một cú đánh như trời dáng vào trán và được nghe anh quở, em dường như đã trưởng thành thêm một tẹo”. “Cô cần xưng hô cho xác thực. Tôi lớn tuổi hơn cô rất nhiều, chỉ nên xưng hô là chú cháu thôi”. “Kể cả là 100 tuổi, em cũng không thay đổi cách xưng hô. Người ta đã xưng em và gọi anh khô cả nước miếng rồi mà vẫn cứ cô và tôi. Sao anh kỳ cục thế?”.

Chiều hôm đó, sau bữa cơm cuối ngày ở khách sạn, Lan nói: “Em rất muốn được ngắm thái dương lên trên biển. 4 giờ sáng mai anh gọi em nhé!”. “Kỳ quan thần tiên này không dễ gặp đâu. Sớm nay, vì quyết chết, em đã bỏ lỡ mất dịp rồi. Sáng mai, chưa chắc em đã được ngắm kim ô lên, vì theo kinh nghiệm của anh thì gió thế này, ban mai biển sẽ đầy sương mù”. “Thì cứ thử xem sao. Biết đâu trời lại thương em”.

Hẹn nhau là 4 giờ nhưng mới hơn 3 giờ sáng Lan đã gọi điện cho tôi: “Em không tài nào ngủ được. Ra biển đi anh!”. “Còn sớm lắm. Ráng ngủ đi, 4 giờ anh sẽ gọi”. Tôi nói thế nhưng chưa đến 4 giờ Lan đã gõ cửa. “Đi hóng gió biển. Nằm trong phòng kín chẳng thú vị gì”. “Em phải mặc áo dài tay vào. Ra biển giờ này hơi lạnh đấy”. “Không sao. Se lạnh một tẹo nhằm nhè gì đâu”. Chúng tôi ra bãi biển. Cả một vùng vắng ngắt. Sóng biển đang lao xao rút ra xa, trả lại bãi cát phẳng lì và mát rượi cho du khách. Ngoài khơi xa, những con thuyền đánh cá đêm đang vào bờ. Những ngọn đèn nhòe nhoẹt đang tiến gần về phía chúng tôi. Nhìn ánh đèn nhòe nhoẹt đó, tôi biết chắc là sẽ không có cảnh thái dương lên trên biển như bữa qua.

Vì chủ quan không mặc áo dài tay nên Lan hơi co ro. Tôi cởi chiếc sơ mi dài tay của tôi khoác cho Lan. Bất thần, Lan ôm chầm lấy tôi và thì thầm: “Em yêu anh!”. Tôi ôm khẽ bờ vai tròn của Lan: “Em ngốc lắm! Anh đã nói từ đầu là anh đã có vợ và có con rồi”. “Thì đã sao. Yêu là một chuyện, còn vợ chồng là một chuyện khác”.

Đón đọc loạt "Chuyện thâm cung bí sử gia đình" tại mục Gia đình trên Giadinh.Net.Vn vào thứ 2, thứ 4, thứ 6 hàng tuần

>Đọc ắt Thâm cung bí sử tại đây

(Còn nữa)

Khánh Hoàng